Friday, April 1, 2016

Sau 14 năm chung sống, tôi mở khóa ngăn kéo tủ của chồng và òa khóc trước bí mật không ngờ

Bí mật mà chồng giấu kín suốt 14 năm chung sống đang dần “cướp” đi hạnh phúc gia đình tôi, cướp mất của tôi tất cả.




Với anh, gia đình có một đứa con gái đã là quá vẹn tròn. 

Trước khi lấy anh, tôi biết anh từng có mối tình sâu đậm với một người con gái xinh đẹp. Nhưng nghe đâu, mối quan hệ đó không được mẹ anh chấp thuận. Cô ấy vào Nam sinh sống, anh ở lại ngoài Bắc công tác, gặp gỡ và kết duyên cùng tôi.

Ngày tôi về làm dâu, mẹ anh mừng rỡ lắm vì lấy được người môn đăng hộ đối mà gia đình hai bên lại biết nhau. Tôi biết rằng, hạnh phúc gia đình không thể được tạo lập bởi sự “môn đăng hộ đối” đó nhưng chỉ cần tôi cố gắng và chân thành, mọi việc sẽ dần ổn thôi.

Kết hôn 10 năm tôi mới sinh cho anh được một cô con gái. Trong khi mẹ anh giục giã thì anh vẫn cứ lửng lơ, nửa đùa nửa thật “Con cái là trời cho, con trai hai con gái thì đều là con của mình cả. Mẹ không phải lo làm gì cả. Còn vợ chồng mình chỉ thế thôi, không đẻ thêm nữa, lo chăm bé Bơ cho tốt là được rồi”. Câu nói ấy của anh khiến tôi được an ủi phần nào.

Càng sống lâu với nhau, tôi càng nhận ra anh là một người đàn ông khá chu toàn, mọi công việc trong nhà, anh đều có ý san sẻ với tôi, không quản ngại khó khăn. Riêng phòng làm việc của anh, anh nói tôi không cần phải dọn dẹp gì nhiều vì cơ bản toàn là những sách nghiên cứu quan trọng của anh, tôi không biết lại xếp lộn xộn, anh mất công tìm kiếm.

Thấy chồng nói cũng có lý, tôi cũng chẳng để ý tới phòng của anh, chỉ thi thoảng vào quét qua cái nền nhà rồi đi ra ngay. Công việc, chuyện gia đình cũng bù đầu khiến tôi chẳng mảy may nghĩ ngợi thêm gì nữa.

Và nếu không có ngày hôm đó, không có sự vòi vĩnh thái quá của cô con gái 4 tuổi thì tôi cũng đã không thể nào phát hiện ra được sự thật mà bấy lâu nay anh cất giấu.

Chồng đi công tác xa ngày chưa về, trong khi cô con gái nhỏ liên tục đòi mua hết cuốn sách vẽ này đến cuốn sách vẽ khác mà xem qua là chán. Chợt nhớ ra trước đây, thời sinh viên, nghe nói anh có sở thích vẽ vời. Nghĩ rằng kiểu gì anh cũng còn lại một số cuốn sách vẽ, tôi mới vào phòng làm việc của anh để tìm thử.

Cố gắng sắp xếp một cách trật tự nhất để khi về anh không trách mắng, tôi chậm rãi tìm từng chồng sách. Bỗng thấy có một ngăn kéo tủ mở hờ, qua kẽ tủ đó, tôi nhìn thấy hình của anh nhưng rất lạ, hình đó tôi chưa thấy bao giờ.



Những thứ hiện ra trước mắt khiến tôi nghẹn đắng họng.

Phần vì tò mò, phần vì thấy có điều gì đó không ổn, tôi quyết định kéo ngăn tủ đó ra và xem thứ bên trong là thứ gì. Tôi dần như chết sững người, hình ảnh anh đứng cạnh một người phụ nữ và cậu bé chừng 15 tuổi bên bức tượng đài ở công viên LêNin. Họ tươi cười hạnh phúc bên nhau.

Bới sâu dưới đáy ngăn kéo, còn rất nhiều, rất nhiều hình và những lá thư tay mà anh và người phụ nữ đó viết cho nhau. Cạnh đó là một chiếc điện thoại chứa đầy những tin nhắn mùi mẫn và chỉ gọi tới một số điện thoại duy nhất: “Mẹ Bi”.

Như hiểu ra mọi chuyện, tôi thấy lòng mình hụt hẫng, trống trải, bước đi vô định hình và không ngăn được dòng nước mắt đang rơi.

Ngày sau đó, khi anh trở về, tôi là người chủ động muốn lắng nghe toàn bộ sự thật từ anh. Đúng như trực giác mách bảo, người phụ nữ xuất hiện trong bức ảnh đó chính là người yêu cũ của anh và đứa bé là con trai của anh. Họ đã có những tháng ngày vui vẻ bên nhau suốt 14 năm qua mà tôi không hề hay biết.

Vậy thì ra anh đã lừa dối tôi suốt bao năm qua, anh chỉ lấy tôi để làm con dâu cho mẹ anh chứ không hề lấy tôi về để làm vợ.

Tôi đang đứng trước những quyết định khó khăn nhất cho hạnh phúc gia đình của mình: trả lại hạnh phúc cho người đàn bà ấy hay quyết giữ trái tim người chồng chưa bao giờ thuộc về mình?

No comments:

Post a Comment