Mình yêu anh đến nay đã 3 năm, tức là 36 tháng rồi đấy. Bao nhiêu cảm xúc vui buồn, tính cách dễ thương hay xấu xa đều đã được bộc lộ ra hết với nhau.
Nhà mình ở cách phòng trọ của người yêu 6km, nhưng ngày nào anh cũng có mặt ở cổng nhà mình từ sớm để đưa đón mình đi làm. Mình thèm gì, nhắn tin một câu bâng quơ, là anh lập tức mua đến cho mình. Nếu anh không đi được, chắc chắn anh sẽ gọi điện nhờ cửa hàng ship giúp. Đi chơi xa, anh quan tâm lo lắng cho mình không khác gì gà mẹ chăm gà con. Nói chung, mình được người yêuchiều tới mức bất kỳ ai cũng phải ghen tị.
Bạn bè bảo mình sướng, có người yêu vừa đẹp trai, cao ráo, công việc tốt, lại còn chiều bạn gái hết mức. Mình cũng vui lắm, cũng tự hào lắm. Nhưng có một điều khiến mình hơi thất vọng, đó là bạn trai tôn trọng mình quá mức. Nói điều này ra, có lẽ các mẹ cảm thấy mình ngớ ngẩn lắm. Nhưng liệu có ai yêu nhau 3 năm, ôm hôn đến mức mất kiểm soát rồi, mà bạn trai vẫn quyết không làm đến bước cuối cùng không?
Nói không buồn là nói dối, nhưng khi mình hỏi thì chỉ nhận được một lời an ủi của anh rằng: “Anh tôn trọng em, anh không muốn có quan hệ trước hôn nhân”. Lời này rõ ràng là lời nói dối, vì từng có lần mình lục tìm thấy một mẩu vỏ bao cao su trong túi quần anh. Mình biết 1 tháng anh ra ngoài tìm gái bán hoa 2 lần, vì 2 lần đó mình thấy định vị điện thoại ở 1 nhà nghỉ. Khi biết chuyện mình đã khóc lóc trách móc, anh không hối hận hay ăn năn, cũng chẳng xin lỗi gì mà chỉ bảo anh là đàn ông, anh cũng bình thường như những người khác.
Anh nói ở bên nhau anh lại càng yêu mình nhiều hơn nên sợ hãi nếu mình biết sự thật.
Mình hỏi sao anh không lên giường với em, yêu em thì sao không giữ gìn thủy chung với mỗi mình em? Mọi người biết bạn trai nói gì với mình không? Anh bảo rằng: “Anh yêu em nên mới muốn giữ gìn cho em. Ở bên em, anh nhịn cũng khổ sở lắm chứ. Nhưng xin em, đợi đến khi nào mình kết hôn đã được không?”.
Mình không hiểu nổi người yêu mình như thế nào nữa. Hai đứa đều có công việc ổn định, bố mẹ hai bên đều đồng ý. Mình cũng từng nói xa nói gần về chuyện kết hôn, nhưng anh tuyệt nhiên chưa từng cầu hôn mình thì lấy đâu ra đám cưới.
Cuối tuần vừa rồi, mình đến phòng người yêu chơi, rồi cố tình ở lại thật khuya và viện cớ muộn quá không muốn về nhà, để ở lại với anh. Vì sợ mất anh nên mình muốn trao lần đầu tiên cho anh. Đêm đó mình cũng chuẩn bị rất chu đáo và mặc bộ đồ lót ren mới mua sau đó trèo lên giường của anh.
Mình biết anh cũng thích mình như vậy, bằng chứng là anh bỏ hết công việc, quay sang ôm lấy mình. Nhưng anh chỉ ôm hôn thật lâu rồi vào nhà vệ sinh... Mình thất vọng tới cực điểm. Trong lúc cái cảm giác "ê mặt" và bực tức, mình đã ném vỡ điện thoại của anh. Mình gào hỏi tại sao anh lăng nhăng với gái bán hoa được mà với mình thì cứ cố để giữ? Mình có mắc bệnh truyền nhiễm gì đâu? Thậm chí mình còn dò hỏi anh có phải bị bệnh gì không? Nhưng anh chỉ im lặng, mặc kệ mình sỉ nhục, gào kêu.
Đêm hôm đó, hai đứa mình ôm nhau nằm trên giường và khóc. Từ đầu đến cuối anh không nói một lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Sáng hôm sau người yêu đưa mình đi làm mà vẫn không nói một lời. Đến cơ quan, mình chẳng còn tâm trí nào làm việc, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn chia tay từ người yêu. Anh bảo không xứng với mình, hy vọng mình sẽ tìm được người tốt hơn anh. Mình gọi điện lại thì anh tắt máy, mình nhắn tin lại là em không đồng ý. Tan làm, mình vội vã đến nhà anh nhưng anh vẫn chưa về, ngồi chờ hơn 1 tiếng thì anh về. Thấy anh mở cửa nên mình vào theo. Song mình chưa kịp chất vấn thì anh đã dúi vào tay mình tập tài liệu anh cầm trên tay. Anh lạnh nhạt bảo mình đọc đi.
Trong tập tài liệu là kết quả xét nghiệm máu của anh. Cột HIV là dương tính mọi người ạ. Mình như bị sét đánh vậy, bàng hoàng mãi mà không tỉnh được. Đến khi nói được, mình bảo anh rằng mình không tin. Và lần đầu tiên, mình mới biết được câu chuyện mà bạn trai giấu giếm mình suốt 3 năm yêu nhau.
Anh kể rằng, trước khi quen biết mình, có lần do đi nhậu say, lại đang cô đơn nên anh lỡ với một cô gái ở quán bia. Rồi sau đó đi xét nghiệm và kết quả khiến anh suy sụp. Thời gian đó anh buồn bã và chán nản thì gặp được mình.
Giờ anh muốn chia tay vì không thể cho mình một đám cưới, cũng không thể tiếp tục tình yêu không tình dục với mình.
Ban đầu anh không định đến với mình, nhưng rồi tình cảm phát triển. Rồi tụi mình yêu nhau, ở bên nhau anh lại càng yêu mình nhiều hơn nên sợ hãi nếu mình biết sự thật. Anh không muốn mình nhiễm bệnh nên cố gắng không quan hệ với mình, dù dùng bao anh cũng lo sợ. Vì thế mà 3 năm qua, anh phải đấu tranh rất nhiều mới có thể yêu đương trong sáng với mình như thế.
Giờ anh muốn chia tay vì không thể cho mình một đám cưới, cũng không thể tiếp tục tình yêu không tình dục với mình.
Mình đã khóc cả buổi tối hôm đó, ở trong chính căn phòng của người yêu, nơi mà đêm hôm trước mình cũng đã khóc đến sưng hai mắt. Nhưng lần này anh không ôm mình, mà lẳng lặng bỏ đi đâu đó cả đêm.
Hai hôm nay mình không đi làm, không ra khỏi nhà. Mình không biết nên làm gì tiếp theo, tương lai nào cho hai đứa đây. Thực lòng mình yêu anh nhiều lắm, biết chuyện đó mà vẫn không muốn xa anh. Chỉ nghĩ tới chuyện mỗi ngày không nhìn thấy anh, không nghe anh nói là tim mình như bị bóp nghẹt.
Nhưng tương lai sẽ thế nào đây? Bệnh của anh sớm muộn cũng phát tác, đến lúc đó mình làm sao có thể chịu đựng được. Song bỏ lại anh trong lúc này, thì chắc chắn anh tuyệt vọng lắm. Mình biết anh đang chờ mình nhắn tin hay gọi điện. Mình nên làm thế nào đây mọi người ơi?
No comments:
Post a Comment