Monday, April 4, 2016

Mở món quà kỷ niệm 8 năm ngày cưới ra, tôi đã phải... tái mặt

Gần tàn tiệc, vợ tôi có nói dành cho tôi một món quà đặc biệt. Tôi cười híp cả mắt và nịnh vợ chu đáo quá. Nhưng rồi khi mở quà tôi ngạc nhiên đến tái cả mặt...

Chúng tôi kết hôn tính đến nay cũng đã hơn 8 năm và có một cháu trai năm tuổi. Vợ tôi làm kế toán cho trường học. Còn tôi quản lí nhân viên bán hàng của một trung tâm chuyên về đồ nội thất. Trước khi lên làm quản lí tôi cũng đã từng có một thời gian dài chạy ngược chạy xuôi làm nhân viên tiếp thị sản phẩm. Đã đi nhiều nơi như vậy nên mỗi lần vợ rủ đi du lịch tôi lại rất lười.

Vợ tôi rất thích du lịch, cô ấy đi cùng cơ quan, cùng nhóm bạn đôi lần cùng với đội làm tình nguyện. Những lần đầu ở nhà một mình tôi cảm thấy chán nhưng dần cũng quen với việc cafe, cơm bụi. Đôi khi những ngày nghỉ thì ăn mì tôm rồi ngủ vùi cho thỏa thích.

Cách đây hơn 4 tháng, vợ tôi lại có chuyến đi ngoại tỉnh gần cả tuần. Ở nhà một mình tôi có đến quán càfe mới khai trương, nghe các đồng nghiệp cùng phòng khen rất đẹp. Thật bất ngờ tôi lại gặp người yêu cũ của mình thời đại học.

Ngày đó cả em và tôi đều là mối tình đầu của nhau. Cả hai đã có một quãng thời gian dài yêu nhau với nhiều kỉ niệm sâu đậm. Nhưng khi ra trường em phải theo gia đình định cư nước ngoài chúng tôi mất liên lạc. Không ngờ sau bao nhiêu năm tôi và em vẫn còn có cơ hội gặp lại nhau.



Dù luôn tự nói với chính mình đây chỉ là một người bạn cũ gặp lại nhưng tôi cảm thấy mình luôn bồi hồi. 

Cả tôi và em đều nhận ra nhau khi vừa nhìn thấy. Tôi thật lòng có chút xao động trước vẻ đẹp mặn mà của em. Bao năm rồi em vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ như ngày đầu gặp gỡ. Tối hôm đó chúng tôi trò chuyện rất lâu. Em đã li hôn với chồng và đưa con về nước.

Cả tuần hôm đó, hết giờ làm tôi lại ghé quán của em. Tôi tình nguyện làm tài xế đưa em đi nhiều nơi trong thành phố. Em ngồi phía sau vẫn hồn nhiên cười trong trẻo. Dù luôn tự nói với chính mình đây chỉ là một người bạn cũ gặp lại nhưng tôi cảm thấy mình luôn bồi hồi. Vợ đi xa vẫn gọi điện nhắc nhở này nọ nhưng thời gian ấy trong tôi ngập tràn hình ảnh của người yêu cũ.

Trong những tháng ngày sau đó, tôi là người hai mặt, hồn nhiên giữa tình xưa và vợ, lúc nào cũng ngọt ngào với cả hai. Ở cơ quan vào lúc rãnh rỗi là tôi và người yêu cũ lại nhắn tin gọi điện nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng tan làm sớm để đưa người yêu cũ đi chơi tới khuya. Đã vậy nhiều lần lấy lí do công tác, tôi cùng người yêu cũ đi du lịch dài ngày.

Thấy chồng vất vả vì công tác suốt nên vợ tôi rất lo lắng. Nhiều bữa ăn được chuẩn bị công phu, cô ấy cũng không để tôi làm bất cứ công việc nhà hay nhờ bất cứ việc gì. Lẽ ra thấy vợ như vậy tôi nên dừng lại mọi việc, đằng này trong tôi chẳng hề có chút lo lắng, cũng không hề cảm thấy tội lỗi.

Tôi vẫn âm thầm qua lại với tình cũ. Tôi cũng chẳng biết đó là tình yêu hay chỉ là những đam mê nhất thời. Chỉ biết tại thời điểm ấy tôi như cậu thanh niên ngây dại không hề nhận ra mình đang phá hoại cuộc sống của chính mình.

Cuối tuần vừa rồi là kỉ niệm 8 năm ngày cưới của chúng tôi. Chiều hôm đó khi về nhà đã thấy vợ chuẩn bị bàn tiệc rất đẹp. Tôi nhớ ngày và cũng đã chuẩn bị quà cho cô ấy nhưng tôi muốn bất ngờ nên có ý định sẽ tặng riêng.




Có lẽ suốt thời gian ấy nhìn sự giả dối của tôi chắc cô ấy đã đau khổ lắm. 

Trong suốt buổi tiệc vợ kể lại rất nhiều chuyện, từ ngày đầu quen nhau, rồi giai đoạn chuẩn bị cưới. Thời gian vợ mang bầu rồi sinh con đầu lòng… Tôi thật sự bồi hồi khi cùng vợ ôn lại những kỉ niệm ấy. Tôi xúc động khi nhận ra vợ chồng đã đi cùng nhau một chặng đường rất dài.

Gần tàn tiệc, vợ tôi có nói dành cho tôi một món quà đặc biệt. Tôi cười híp cả mắt và nịnh vợ chu đáo quá. Nhưng rồi khi mở quà tôi ngạc nhiên đến tái cả mặt, bên trong chiếc hộp tràn ngập hình ảnh của tôi và người yêu cũ. Gần như tất cả mọi nơi tôi đi cùng tình nhân đều có hình ảnh lưu lại. Tôi xấu hổ không nói được câu nào. Còn vợ tôi cũng im lặng nhưng nước mắt thì cứ rớt xuống liên tục. Tôi muốn đến ôm cô ấy nhưng chỉ sợ càng thêm giả dối. Tôi hoang mang cực độ, tôi biết có nói bao nhiêu câu bao nhiêu từ cũng trở nên vô nghĩa.

Mấy ngày liên tục vợ tôi lặng lẽ làm tất cả mọi việc cho chồng con nhưng không nói với tôi lời nào. Thì ra vợ tôi đã biết chuyện ngoại tình từ rất lâu nhưng cố tình im lặng. Có lẽ cô ấy muốn tôi tự dừng lại nhưng tôi nào biết. Tôi vẫn đam mê và chạy theo những điều vô nghĩa.


Có lẽ suốt thời gian ấy nhìn sự giả dối của tôi chắc cô ấy đã đau khổ lắm. Bây giờ tôi mới nhận ra gia đình quan trọng và ý nghĩa với mình như thế nào. Tôi cũng muốn mở lời xin lỗi và mong cô ấy tha thứ nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tôi cảm thấy quá nhục và cũng không đủ can đảm nhìn vào mắt vợ. Tôi có ý định xin chuyển công tác để tạm xa vợ con một thời gian vì nhận thấy mình quá xấu xa và tội tệ.

No comments:

Post a Comment