Monday, April 18, 2016

Tuyệt chiêu dùng khổ nhục kế, mẹ chồng chẳng dám bắt nạt nữa

Tối hôm đó, chồng tôi về. Anh mua vé máy bay khẩn cấp vì sợ tôi xảy ra chuyện gì. 11 giờ đêm, tôi thấy anh đang ôm vali đứng dưới nhà mẹ đẻ tôi, tôi mỉm cười vì biết mình đã chiến thắng.


Tôi lấy chồng ngay khi vừa tốt nghiệp cao đẳng. Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm nhưng chưa bao giờ nhận được sự đồng ý từ mẹ chồng. Tất cả cũng chỉ vì học vấn của tôi thấp hơn so với gia đình chồng. Mẹ chồng tôi hiện là giảng viên đại học, đã là Tiến sĩ, còn chồng tôi cũng đi học thạc sĩ ở nước ngoài 2 năm. Mẹ chồng tôi nói thẳng, bằng cấp của tôi không xứng tầm với con trai bà.

Nhưng dù mẹ chồng nói gì, làm gì, chồng tôi khi đó cũng nhất quyết cưới tôi cho bằng được. Chính anh đã chọc thủng bao cao su để gài tôi có thai. Rồi cũng chính anh dẫn tôi về nhà, nói cứng với bố mẹ chồng nếu không cưới thì xem như không có cháu. Bất đắc dĩ, nhà anh buộc phải làm đám cưới nho nhỏ theo kiểu báo hỉ cho chúng tôi. Đến giờ, nghĩ lại đám cưới, tôi vẫn còn ấm ức vì quá sơ sài.

Về làm dâu nhà anh, tôi càng cay đắng nhiều hơn. Mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc vì “lương ba đồng, ở nhà làm thay giúp việc còn nhiều tiền hơn”. Thế đấy, vì chồng, vì con, tôi bấm bụng ở nhà làm giúp việc không công.

Vậy mà cũng chưa vừa lòng mẹ chồng. Bầu bí mệt mỏi, nghén tới nghén lui nhưng tôi vẫn phải làm ngày ba bữa cơm gồm 5 món như đãi tiệc. Quần áo của mẹ chồng cũng do tôi tự tay giặt vì bà không cho giặt máy. Một ngày của tôi bắt đầu từ 6 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm. Hôm nào chồng tôi ở nhà thì tôi còn có thời gian nghỉ, nếu không, tôi phải làm quần quật. Nhiều khi, vừa lau bụi cầu thang, nhìn mẹ chồng đưa tay quẹt lại, tôi lại rơi nước mắt.



Bầu 5 tháng, tôi chán nản đến mức suy nghĩ đến chuyện ly hôn.

Bầu 5 tháng, tôi chán nản đến mức suy nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng nghĩ mãi, lại thấy tội chồng, tội con, nên tôi đành nghĩ cách khác để thoát khỏi sự hành hạ của mẹ chồng. Được cái, bố chồng tôi tuy không thương tôi nhưng thương cháu. Thế hễ có mặt ông, tôi lại làm ra dáng mệt mỏi. Rồi tôi hay cố tình gọi điện kể lể với bạn bè, khóc lóc thảm thương cố tình để ông nghe được.


Tầm một tuần sau, tôi thấy bố chồng dắt về một người giúp việc khác. Mẹ chồng cau có thì ông nói thẳng tôi sẽ không phải làm gì cả, chỉ chăm dưỡng thai thôi. “Nếu nó xảy ra chuyện gì, bà có chịu nổi không?”. Chỉ với một câu nói ấy, mẹ chồng tôi đành im thin thít đồng ý. Công việc nhà của tôi nhờ vậy mà giảm đi đáng kể.

Tôi biết chồng thương tôi lắm, vì tôi, anh sẵn sàng cãi lời bố mẹ. Chỉ có điều, anh hay đi nước ngoài nên không thể thấy được tôi khổ thế nào. Có lần tôi bị mẹ chồng chửi không ra gì chỉ vì tôi lỡ nghén, ói ngay trong bữa ăn. Hôm ấy, chồng tôi không có ở nhà mà đang ở Singapore, nhưng tôi quyết làm cho ra lẽ một trận.

Tôi gọi điện cho chồng, khóc kể một hồi rồi thu dọn quần áo đi. Bố chồng thấy tôi quyết liệt như thế cũng hoảng, can ngăn lại. Nhưng mẹ chồng thì còn nói kiểu xua đuổi. Thậm chí, bà còn nói chắc gì đứa con trong bụng tôi là con cháu nhà này nên không cần giữ.

Tôi tức liền cãi lại tay đôi với bà luôn. Tôi kể chính con trai bà đã lừa tôi có thai chứ tôi cũng chẳng muốn về làm dâu cái nhà này. Giàu có nhưng thiếu tình người, chỉ biết đến đồng tiền mà sẵn sàng hạ thấp nhân phẩm người đang mang dòng máu cho gia đình.

Giờ tôi trả lại con trai cho bà, chỉ mong bà đừng tìm đến tôi mà nhận cháu nữa. Tôi nói hết, nói tất cả những gì ấm ức trong lòng mà không rơi một giọt nước mắt nào. Mẹ chồng tôi sững sờ, đứng hình. Nói xong, tôi kéo vali đi thẳng.



Để có ngày hôm nay, tôi đã phải chiến đấu không ngừng.

Tối hôm đó, chồng tôi về. Anh mua vé máy bay khẩn cấp vì sợ tôi xảy ra chuyện gì. 11 giờ đêm, tôi thấy anh đang ôm vali đứng dưới nhà mẹ đẻ tôi, tôi mỉm cười vì biết mình đã chiến thắng.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, ngay hôm sau, bố mẹ chồng đã phải qua nhà năn nỉ vợ chồng tôi về. Tôi làm mình làm mẩy thêm chút rồi đồng ý quay về.

Sau lần đó, chồng tôi từ chối luôn những chuyến công tác nước ngoài. Mẹ chồng cũng đối xử với tôi hòa nhã hơn chút ít. Khi con ra đời, một bên lông mày xoáy giống y hệt bố nó nên chẳng ai dám nghi ngờ gì nữa. Cả nhà nội đều xem nó là bảo vật, nâng niu từng chút một. Để có ngày hôm nay, tôi đã phải chiến đấu không ngừng, và tôi nhận ra chẳng ai cho mình yên ổn và hạnh phúc ngoài cách tự mình đoạt lấy.

No comments:

Post a Comment