Thursday, March 31, 2016

Sau cuộc gọi của mẹ chồng tương lai khiến tôi muốn từ bỏ đám cưới

Cuộc gọi đó của mẹ chồng tương lai khiến tôi suy sụp và mất hết niềm tin vào người sắp làm chồng mình.

Tôi và anh quen nhau được 4 năm, anh hơn tôi 12 tuổi nhưng nhìn bề ngoài anh trẻ trung hơn nhiều. Mặc dù đã ngoài 40 nhưng trông anh rất phong độ và lịch lãm. Chúng tôi gặp nhau do cả hai cùng tham gia vào một diễn đàn trẻ của thành phố. Chúng tôi nhanh chóng làm quen và yêu nhau.

Hai năm sau anh và tôi quyết định thành lập công ty và sống chung với nhau. Công ty còn có sự góp vốn của vợ chồng cô bạn thân của tôi. Từ khi quen nhau anh đã về nhà tôi nhiều lần, còn tôi chưa về nhà anh lần nào. Người nhà tôi anh đã gặp mặt hết, còn mẹ anh thì đã từng lên Hà Nội và ở lại cùng chúng tôi một tuần. Xem thái độ của bà đối với tôi thì không ghét nhưng không hẳn thích.

Làm chung một thời gian anh nói muốn ổn định cuộc sống và xin gia đình tôi cho tổ chức đám cưới. Bố mẹ tôi rất vui mừng nên nhanh chóng đồng ý và đã thông báo chuyện cưới xin của tôi đến tất cả anh em, bạn bè. Tôi như say sưa trong niềm hạnh phúc hân hoan của người con gái chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng.

Thế nhưng đời chẳng ai học được chữ “ngờ”. Cách đây 3 tuần, anh dẫn đứa cháu lên học cao đẳng và xin phép tôi cho cô cháu gái đó được ở nhờ vì nhà còn thừa những hai phòng. Tôi vui vẻ đồng ý, cũng hết lòng chăm lo cho cháu gái anh.



Tôi như say sưa trong niềm hạnh phúc hân hoan của người con gái chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. 

Cho tới 2 tuần trước, anh đi tiếp rượu đối tác, uống say và lúc về nhà anh thú nhận với tôi rằng cô cháu gái đó thực ra là con gái anh. Anh nói rằng hồi trẻ anh lỡ lầm nên khiến chị ấy mang bầu, vì không nỡ bỏ con nên anh cưới chị ấy. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng tính tình không hợp nên đã ly hôn cách đây 10 năm. Anh mong tôi thương tình mà chấp nhận quá khứ của anh cũng như các con của anh. Anh bảo không dám cho tôi biết sớm vì sợ tôi sẽ bỏ anh.


Tôi đã khóc rất nhiều và quyết định chia tay nhưng anh van xin, khóc lóc, đòi sống chết nên mãi tôi không dứt khoát được. Vả lại thiệp mời đám cưới của tôi và anh đã gửi đi, giờ tuyên bố hủy cưới chắc bố mẹ tôi không sống nổi. Vậy nên tôi đành cắn răng chấp nhận.

Con gái anh đã 19 tuổi, thương bố và cũng quý tôi. Cháu tâm sự rằng mẹ không tốt, không có trách nhiệm, đã ngoại tình với người khác nên bố ly dị. Nhưng cách đây hai tuần mẹ anh điện thoại nói chuyện với tôi, bà nói vợ chồng anh có 3 đứa con, đứa lớn là cô bé đó, đứa nhỏ học lớp 7 và đứa út học lớp 4, vợ chồng ly thân gần 10 năm nhưng chưa ly hôn.

Bà nói mấy hôm nay anh mới về lo thủ tục ly hôn, vợ anh về nhà bà khóc lóc năn nỉ. Mẹ anh nói với tôi rằng vợ chồng anh nhiều lúc cãi nhau vậy chứ không thể bỏ nhau được vì đã có 3 đứa con. Cùng phận phụ nữ với nhau bà mong tôi hiểu và suy xét chia tay với anh để anh trở về hàn gắn lại gia đình, cho 3 đứa cháu của bà có đủ bố đủ mẹ.

Tôi quá bức xúc nên bảo mẹ anh tại sao lúc trước lên chỗ tôi và biết chuyện tôi với anh rồi vậy sao bà không nói, để đến bây giờ mới nói. Mẹ anh nói rằng anh không cho nói nên bà không nói. Đến giờ thấy tôi chấp nhận con gái anh rồi thì bà vội vàng cho tôi biết chuyện kẻo lỡ dở đôi bên.



Anh dọa nếu tôi bỏ anh thì anh sẽ chết để tôi hối hận.

Chiều đó tôi hỏi anh tại sao anh cố tình lừa dối như vậy, anh chỉ cầu xin tôi hãy hiểu anh. Anh bảo rằng anh với vợ vốn không hợp nên không thể sống với nhau đến già được, và lại vợ anh đã ngoại tình nên sẽ không bao giờ tha thứ. Anh bảo tôi vợ chồng anh lúc trẻ đã sống không hạnh phúc rồi thì già sao chăm lo cho nhau được.

Tôi thấy anh nói dối tôi nhiều lần khiến tôi mất niềm tin nơi anh, nên tôi nhất quyết đòi chia tay. Song anh nhất quyết không chịu và dọa nếu tôi bỏ anh thì anh sẽ chết để tôi hối hận.Ngày cưới đã định hết rồi, giờ tôi cũng không biết nói sao với gia đình mình nữa. Nếu bố mẹ tôi biết chuyện của anh, chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Thực sự giờ lòng tôi rất rối bời, không biết phải làm sao nữa. Nên chấp nhận anh rồi từ từ giải thích với bố mẹ mình hay bỏ đi thật xa, cắt đứt mọi liên lạc rồi làm lại từ đầu?.

No comments:

Post a Comment